TAI HẠI CỦA SỰ SÂN HẬN

Thuở xưa, tại thành Ba La Nại dưới quyền thống trị của Đức Vua Kitavāsa là một vị Minh Quân, thương yêu dân chúng như con ruột của mình.  Hiền nội của Ngài là một trang tuyệt sắc giai nhân, đủ tài cầm kỳ, thi họa.  Trong chuỗi ngày hạnh phúc trọn vẹn ấy.  Hoàng Hậu thọ thai, thật là một tin lành khiến Hoàng Gia và dân chúng vui mừng không sao tả hết.  Đức Vua Kitavāsa vốn đã thương yêu Hoàng Hậu, bây giờ lại quý mến hơn, và hằng gia tăng lễ bái cầu nguyện thường xuyên hơn, tự thân Ngài chăm sóc từng miếng ăn đến thức uống của nàng, cho đến màn nệm gối loan thật êm ấm tinh khiết.  Một đoàn ngự y được lệnh túc trực bên Hoàng Hậu để theo dõi sức khỏe từng biến chuyển của Hoàng Hậu và thai nhi.

          Thời gian thắm thoát trôi qua, ngày khai hoa nở nhụy đã đến Đức Vua Kitavāsa cùng Hoàng Tộc hết sức đợi chờ, dân chúng Ba La Nại đều kéo về hoàng cung, hàng vạn dân chúng tụ tập quanh hoàng cung để chờ đợi tin mừng, thời gian dường như lắng đọng.  Khi tiếng loa loan báo Hoàng Hậu trổ sinh Hoàng Tử thì tiếng reo mừng của dân chúng vang trời dậy đất.  Mọi người ôm nhau nhảy nhót hò hét như điên để biểu lộ niềm vui tột cùng ấy.  Nhưng người sung sướng nhất hôm ấy phải kể là Đức Vua Kitavāsa.  Ngài truyền lệnh dân chúng kết hoa ăn mừng, một đại tiệc được tổ chức và sau đó Hoàng Tử mới ra đời được chọn một tên thật đẹp là Dutthakumāra.

          Một vị tiên tri đại tài được mời đến, sau khi quan sát Thái Tử kỹ lưỡng nhiều lượt, nét mặt nhà tiên tri bỗng thoáng vẻ âu sầu.  Đức Vua Kitavāsa liền phán hỏi:  Khanh xem tướng Thái Tử thế nào mà lộ vẻ lo âu như vậy ?  Vị tiên tri ngập ngừng:  Tâu Hoàng Thượng…tâu Hoàng Thượng…Đức Vua nóng lòng hỏi: Hoàng Tử thế nào ?  Khanh cứ trình bày, Ta sốt ruột lắm !  Vị tiên tri đáp:  Muôn tâu Bệ Hạ, hạ thân không muốn vì một lời nói của mình làm suy giảm cuộc vui hôm nay.

          Đức Vua Kitavāsa vội nói:  Kể từ các vị Tiên Đế dựng nước đến nay, giòng dõi của ta là một chủng tộc anh hùng, chỉ biết chiến thắng không hề biết chiến bại, Ta và chủng tộc bao giờ cũng nhìn thẳng vào sự thật.  Khanh cứ tâu trình đi, đừng ngại chi cả.  Vị tiên tri đáp: Muôn tâu Hoàng Thượng, sau này Hoàng Tử sẽ lìa đời một cách khổ sở lắm !  Vua Kitavāsa phán hỏi: Khổ sở đến mức nào ? Vị tiên tri đáp: Kính tâu, Hoàng Tử sẽ lìa trần bởi khát nước.  Đáp xong vị tiên tri xin phép cáo từ, Đức Vua cho tùy tùng đưa vị tiên tri đến nơi cự ngụ.

          Vốn biết tài tiên đoán của vị tiên tri không bao giờ sai.  Đức Vua cho triệu tập bá quan một phiên họp khẩn cấp.  Tại kim loan điện hôm ấy, bầu không khí thật u buồn và nghiêm trọng.  Ai ai cũng hiểu rằng, Hoàng Tử bây giờ không phải riêng của Đức Vua và Hoàng Tộc mà sinh mệnh của Hoàng Tử bây giờ gắn liền với niềm hy vọng của toàn thể dân tộc này.  Bá quan ai cũng thi nhau đưa những ý kiến hay nhất của mình.  Cuối cùng một kế hoạch tỷ mỷ được thảo ra với niềm hy vọng lớn sẽ ngăn ngừa những điều tai hại xảy đến cho Hoàng Tử.  Một mặt Đức Vua truyền lệnh cho đào giếng, trong và ngoài thành, trữ nước bằng lu để trong các chòi lá rải rác theo dọc đường.  Một mặt Vua ra lệnh cho các nơi gia tăng cầu nguyện và chính Đức Vua Kitavāsa và Hoàng Hậu cũng gia tăng nguyện cầu mong đem nhiều sự an lành đến cho Thái Tử.  Nhưng than ôi ! Nghiệp chướng của Hoàng Tử Dutthakumāra quá sâu dầy, cho nên bây giờ dầu muốn chuyển nghiệp cũng rất khó, những nghiệp ác đã có tạo phải trả không sai vậy.

          Thời gian thắm thoát trôi qua, Hoàng Tử Dutthakumāra lớn dần trong sự vui mừng của Đức Vua, Hoàng Hậu cùng Hoàng Tộc, nhưng ai cũng lo lắng không hiểu đại họa chừng nào sẽ đến cho Hoàng Tử.  Càng lớn lên Dutthakumāra cũng tỏ ra thông minh đĩnh ngộ, văn võ song toàn nhưng trước sự nuông chiều của Đức Vua cùng Hoàng Hậu và sự kính trọng của mọi người, lòng kiêu hãnh cũng lớn dần theo thời gian.  Bao giờ Dutthakumāra cũng nghĩ rằng ngoại trừ Phụ Vương và Mẫu Hậu ai ai cũng phải cúi đầu trước mặt chàng.  Cách kinh thành Ba La Nại không xa, một khu lâm viên tươi tốt, thú rừng rất nhiều.  Dân chúng không được phép bén mảng đến đây, khu lâm viên này chỉ dành cho Hoàng Tộc và Hoàng Tử Dutthakumāra rất thường đến đây để tha hồ bắn giết không chút nương tay.  Trong xứ ấy dân chúng rất tôn trọng những nơi tu hành này.  Các vị Tu Sĩ, kể từ các triều đại trước những ngôi tu viện luôn luôn được nhà Vua xây dựng và bảo hộ, những vị Tu Sĩ luôn luôn được tôn trọng, vì họ hiểu rằng có như vậy thì các vị Thánh Nhân mới đủ cơ duyên ra đời, bởi một nước nào nơi tôn thờ được gìn giữ, có các vị Thánh Nhân xuất hiện, xứ ấy sẽ hưởng thanh bình an lạc, mưa gió thuận hòa, thiên tai sẽ không đến, và triều đại sẽ rất vững bền.

          Một hôm Hoàng Tử Dutthakumāra cùng đoàn tùy tùng đến khu lâm viên săn bắn, Dutthakumāra rất thích khu rừng này vì nơi đây có đủ muông thú để thỏa mãn lòng hiếu sát của chàng.  Ngược chiều với đoàn xa giá, một vị Phật Độc Giác lặng lẽ ôm bát vào thành khất thực, trước vẻ trang nghiêm vài oai nghi tế hạnh của vị Bích Chi Phật, những tư tưởng an lành của Ngài luôn luôn phát tiết khiến mọi người khi nhìn Ngài cảm thấy hoan hỷ lạ thường. Không ai bảo ai, đoàn tùy tùng đồng loạt chắp tay cung kính hướng về Đức Phật Độc Giác đảnh lễ.  Hoàng Tử Dutthakumāra thấy vậy, lòng sân hận nổi lên như thác lũ, nghĩ rằng bọn tùy tùng ấy chỉ được phép cúi đầu trước mặt mình mà thôi bây giờ trong khi đi với mình mà ngang nhiên cúi đầu trước lão Tu Sĩ này.  Nhanh nhẹn rời lưng voi, tiến đến trước mặt Đức Phật Độc Giác, giựt lấy bình bát trên tay Ngài quăng xuống đất rồi dẫm lên cho bể.  Đoàn tùy tùng kinh ngạc lẫn hãi hùng trước hành động quá ngông cuồng của Thái Tử nên không ai kịp can gián điều chi.

          Với lòng bi mẫn, nghĩ rằng hành động tội lỗi vĩ đại như vậy sẽ gây nhiều thảm họa cho kiếp hiện tại và kiếp vị lai nên Đức Phật Độc Giác nhìn Hoàng Tử với đôi mắt từ bi vô lượng.  Không một chút hối hận ăn năn Thái Tử cất lên một chuỗi cười ngạo nhễ và khiêu khích:  Này Lão Sa Môn kia, Ông biết Tôi là ai không ?  Đức Phật Độc Giác vẫn yên lặng.  Hoàng Tử nói tiếp: Ta là Hoàng Tử Dutthakumāra con của Vua Kitavāsa đây.  Vị Bích Chi Phật vẫn lặng yên không nói gì.  Dutthakumāra thao thao bất tuyệt:  Lão có giận ta không.  Lão hãy mở to mắt mà nhìn Ta cho kỹ.  Xem bộ dạng Ông như vậy mà dám làm gì ai.

          Đức Phật Độc Giác vẫn thản nhiên, yên lặng, Ngài đành nhịn đói và vận thần thông bay về núi Namdramūhaka. Không còn hứng thú trong việc đi săn bắn nữa Hoàng Tử Dutthakumāra truyền lệnh cho đoàn tùy tùng trở lại hoàng cung.  Đoàn tùy tùng nặng nề lui bước, ai ai cũng lo sợ vì nghiệp dữ quá nặng nề mà Hoàng Tử mới tạo.  Trên đường về, Hoàng Tử bỗng cảm thấy nói năng lạ thường, sức nóng càng ngày càng tăng, cảm thấy khát nước.  Hoàng Tử truyền lệnh cho đoàn tùy tùng tìm nước uống, thế nhưng do nghiệp lực quá nặng nề khiến hồ, ao, giếng đều khô cạn, đoàn tùy tùng tìm mãi không được một giọt nước nào, trong khi ấy Hoàng Tử lăn lộn la hét:  Nước, nước, hãy cho ta uống nước.  Ôi khát quá, có lẽ ta chết mất.  Dù tận tâm lực đoàn tùy tùng vẫn không tìm ra một chút nước nào, thậm chí đến một giọt cũng không có.  Chịu khát không nổi Dutthakumāra oằn oại khổ sở, cuối cùng trút hơi thở cuối cùng.  Sau khi lìa trần, Hoàng Tử bị đọa vào địa ngục A Tỳ chịu khổ không sao tả xiết.

(Trích từ Tích Truyện Phật Giáo và Túc Sinh Truyện do Tỳ Khưu Thiện Trí (Supañ ño), Tỳ Khưu Thiện Quang (Kusālaraṅsī), Tỳ Khưu Kim Quang (Suvaṇṇajoti) soạn tác)

————————ooOoo————————